Tôi từng đọc một câu chuyện, rằng có một cậu học trò nọ là con trai của một người huấn luyện ngựa du mục, cuộc sống của cậu và gia đình là một cuộc sống nay đây mai đó theo công việc của người cha, không ổn định, do đó, cậu bé cũng phải chuyển trường rất nhiều, nên cũng khó tránh khỏi kết quả học tập bị ảnh hưởng. Một lần nọ, cô giáo của cậu cho cả lớp một đề văn “Hãy viết về ước mơ của mình”, và cậu bé nọ đã viết về ước mơ có một trang trại ngựa rộng hơn 2000 mẫu, và cậu đã miêu tả ước mơ đó chi tiết trong tận 7 trang giấy. Nhưng cô giáo của cậu lại cho cậu điểm thấp nhất, khi cậu bé hỏi tại sao, thì cô giáo bèn nói rằng ước mơ đó của cậu thật viển vông và vô căn cứ, rằng cậu bé sẽ chẳng bao giờ thực hiện được ước mơ của cậu. Nhưng cậu bé, người có một người cha thật tuyệt vời, đã động viên con mình tin vào ước mơ của mình, đã thực hiện được ước mơ của mình, từng chút một. Và tôi nhớ mãi câu nói của cô giáo khi gặp lại cậu bé và thấy những gì cậu đã làm được, “Trong những năm tháng dạy học, cô đã đánh cắp ước mơ của rất nhiều đứa trẻ. Cũng may, em đã đủ lý trí để giữ lấy ước mơ của mình!”
Câu chuyện đầy tính thông điệp này thực ra lại không hề hiếm trong hiện thực, không chỉ giữa giáo viên và học trò, mà giữa cha mẹ với con cái, giữa người yêu với người yêu, giữa vợ với chồng, giữa người với người nói chung, chúng ta cũng thường vô tình hoặc cố tình gạt bỏ đi ước mơ của người khác và võ đoán về tương lai của một người chỉ dựa trên những gì mà ta thấy ở tại thời điểm này. Hầu hết thời gian, chúng ta đều quên mất mình phải tôn trọng khoảng không gian riêng của người khác, thậm chí, chúng ta còn cố can thiệp một cách thô bạo, và khi đối phương phản ứng lại, chúng ta bèn biện họ bằng một thứ mà hầu như không ai có thể trốn tránh hay chối bỏ – tình yêu. Nhưng theo tâm lý học Adler mà được Ichiro và Fumitake chuyển tải trong “Dám hạnh phúc” thì đó đơn thuần chỉ là cái “tôi” của chúng ta, đó là sự thiếu tôn trọng đối với cuộc đời của người khác, dù có lấy bao nhiêu lý do để bao biện thì chúng ta cũng quên mất một điều khi cố gắng gò ép người khác vào khuôn mẫu, đó là ta đang hành xử theo ý muốn của cá nhân mình chứ không phải hoặc chưa chắc đã là ý muốn của người kia. Sâu xa hơn, chúng ta hành xử như vậy để lấp đầy phức cảm tự ti của mình bằng việc sử dụng phức cảm tự tôn, ta cần cảm giác được tôn trọng, cần cảm giác được người khác khích lệ và khen ngợi, nhưng theo Ichiro và Fumitake, cảm giác đó cũng là cảm giác thời vụ không xuất phát từ bản thân của chúng ta, đó là cảm giác của người vẫn chưa thực sự coi trọng bản thân mình. Bởi vì nếu ta chỉ hành động vì sự khen ngợi và công nhận của người khác thì điều đó sẽ không bao giờ là đủ cả, từ đó, sinh ra cạnh tranh và ganh đua để giành lấy sự tán thưởng đó, nhưng sự công nhận của người khác lại giống như một lâu đài cát nếu ta thiếu đi một nền tảng cốt lõi là tự coi trọng chính bản thân mình. Lấy giáo dục làm chất liệu xuyên suốt của cuộc đối thoại giữa triết gia và chàng thanh niên, hai tác giả Ichiro và Fumitake đã đào sâu đến tận cùng những khái niệm cốt lõi trong tư tưởng của Adler, từ đó dần dần dẫn chiếu rộng ra các mối quan hệ trong xã hội, trong cuộc sống thường ngày của chúng ta.
Vậy những điều này thì có liên quan gì đến hạnh phúc? Ichiro và Fumitake nói rằng con người chỉ trưởng thành khi họ yêu, nhưng tình yêu theo như hai tác giả đề cập đến không phải là tình yêu xuất phát từ sự vị kỷ mà là tình yêu hòa hợp hai con người, tình yêu mà ở đó con người có thể triệt tiêu cái “tôi” của mình vì cái “chúng ta”. Chỉ có khi thấu triệt được khái niệm “chúng ta” và hiểu được nhiệm vụ của hai người là bản chất của tình yêu thì khi đó, ta mới có thể thực sự có được hạnh phúc. Theo tác giả, việc bỏ đi cái “tôi” của mình vì “chúng ta” là biểu hiện của việc cho đi không cầu nhận lại, biểu hiện cao cả nhất của tình yêu, và khi ta học được cách yêu một ai đó bằng tất cả sự vị tha đó, tức là ta đã học được cách chấp nhận bản thân mình xứng đáng được yêu, xứng đáng được hạnh phúc mà không đòi hỏi phải nhận lại như một sự trao đổi có điều kiện, tác giả đòi hỏi chúng ta ở một tình yêu cao hơn, đầy sự tín nhiệm hơn – tình yêu vô điều kiện, yêu chỉ vì niềm hạnh phúc được yêu chứ không phải tình yêu mang tính tín dụng, rằng có điều kiện thì mới yêu, chỉ khi đó, ta mới thực sự được hạnh phúc. Continue reading “Dám hạnh phúc – Kishimi Ichiro & Koga Fumitake”