(Nguồn ảnh: www.bookaholic.com)
Tôi nghĩ lần này sẽ thật khó cho mình để không thiên vị Marc Levy với “Chân trời đảo ngược”, lý do vì sao thì tôi sẽ nói ngay đây.
“Chân trời đảo ngược” đối với tôi là một phiên bản đầy tính khoa học của “Kiếp sau”. Nếu như trong “Kiếp sau”, cái chết và sự sống đến với Jonathan và Clara mang đầy màu sắc huyền bí và liêu trai, thì trong “Chân trời đảo ngược”, Marc đã diễn tả cái chết và sự sống, cùng với tình yêu sâu nặng của hai nhân vật chính qua vẻ đẹp của khoa học. Josh, Luke, và rồi Hope đã tạo thành một bộ ba thân thiết khó tách rời ở trường Đại học, và họ cùng chung tay trong một dự án khoa học gần như không tưởng nhưng nếu thành công sẽ có thể thay đổi tương lai của nhân loại, và ý tưởng của họ là biến ra một “chân trời đảo ngược”, đảo ngược cái chết, thách thức sự hữu hạn của cuộc sống, thách thức số phận. Sự ngông cuồng trong đầu óc những người trẻ và đồng thời là những nhà khoa học trẻ. Nhưng rồi, sự ngông cuồng ấy không còn là ngông cuồng khi căn bệnh hiểm nghèo đột ngột ập đến đe dọa hạnh phúc của đôi bạn trẻ và cuộc đời bình yên của những cô cậu sinh viên ấy. Josh giờ đây đã không còn tiến hành dự án điên rồ của anh vì chính anh mà còn vì người anh yêu. Để cô được tiếp tục tồn tại, để tình yêu của họ được tiếp tục ở một cuộc đời khác, nơi mà họ vẫn còn tồn tại, nhưng ở trong những thực thể khác, những thân xác khác, chỉ là tâm hồn họ vẫn tồn tại, và tìm thấy nhau trong muôn vàn thực thế trong nhân loại.
Marc Levy, như mọi lần, đã viết nên một câu chuyện tình yêu vô song, đẹp vô ngần, mãnh liệt, sâu sắc đến vô vàn. Khó có lời nào có thể chê trách được tình yêu được miêu tả dưới ngòi bút của Marc. Lúc nào cũng tràn đầy hi vọng, lúc nào cũng tràn đầy ánh sáng, lúc nào cũng mãnh liệt, lúc nào cũng giống như âm vang của một điệu nhạc bình yên, êm dịu.
Nhưng thành thật mà nói, tôi vẫn phải thừa nhận một điều rằng “Chân trời đảo ngược” đã cho thấy rõ ràng sự bất ổn định trong phong độ viết của Marc kể từ cặp đôi “Nếu như được làm lại” – “Mạnh hơn sợ hãi”. Cuốn sách này về mặt nội dung vẫn phần nào chưa thỏa mãn được tôi, những vấn đề khoa học nếu muốn lồng ghép được vào một cuốn tiểu thuyết tình yêu thì đó là một công việc đòi hỏi sự khéo léo ngang ngửa một nhà giả kim và sự tinh tế ngang ngửa một họa gia bậc thầy thời kì phục hưng, để làm sao cho những thứ khô khan có thể được mềm mại bên cạnh những điều đầy chất thơ. Và phải nói là Marc đã làm điều này không thực sự tốt. Mặc dầu tôi đánh giá rất cao ngòi bút tinh tế và lãng mạn của Marc, nhưng vẫn phải thừa nhận rằng lần này ông đã làm chưa tới, đó chính là điều khiến trong lòng tôi vẫn còn lợn cợn một đôi chút suy tư, chưa thỏa mãn.
Nhưng sau hết thì, ta vẫn được chứng kiến một câu chuyện tình yêu vô song, như những câu chuyện khác được viết nên dưới ngòi bút Marc Levy. Có lẽ, trên cõi đời này, sẽ chẳng thể kiếm tìm đâu ra một câu chuyện thứ hai như vậy nữa. Và quả thực, Hope chính là một trong những nhân vật nữ thành công nhất của Marc khi mà ông đã vẽ nên một người phụ nữ đầy hi vọng, yêu mãnh liệt, đậm sâu và mạnh mẽ đến mức không bao giờ để bất cứ điều gì ngáng trở tình yêu của chính cô, ngáng trở con đường cô tìm đến với yêu thương của mình.
Josh và Hope cũng như Jonathan và Clara, tất cả họ đã tạo nên cho chúng ta niềm hi vọng sâu sắc về cuộc sống, niềm tin sâu sắc vào tình yêu, và hơn thế nữa, họ, chính họ chứ chẳng phải ai khác, đã dạy cho chúng ta cách để yêu thực sự.