[Suối Nguồn – Ayn Rand] Gail Wynand

Tôi từng đọc được một review của ai đó nói rằng, “Gail Wynand là nhân vật chính trực nhất trong “Suối Nguồn””, và không thể không đồng ý với điều đó. Con người từng trở thành ngoại lệ của Howard Roark, đến ngay cả Roark còn có những lúc phá vỡ những nguyên tắc của chính mình, chỉ có Gail Wynand là nhân vật từ đầu tới cuối vẫn trung thực với chính con người mình nhất.

Xét về khía cạnh cuộc đời, Wynand chưa bao giờ tự hào về cuộc đời ông, khi đọc “Suối Nguồn”, ta có cảm tưởng như ông xây dựng cuộc đời mình dựa trên hàng loạt những điều tệ hại khác nhau, cố tình xây dựng danh tiếng thật tệ hại và biến tờ báo của chính ông trở thành một trong những tờ báo đưa tin “lá cải” lớn nhất. Nhưng toàn bộ con người Gail là một tổng thể phức tạp hơn thế nhiều, mà con người thì có ai không phức tạp chứ? Gail đã trải qua một tuổi thơ quá mức thiếu thốn, cả tình thương lẫn vật chất, không có ai dạy bảo, không có ai bảo vệ, ông đã sống bằng cách ngạo nghễ đạp lên cuộc đời và tất thảy những quan niệm đạo đức thông thường. Với kẻ đã từng sống ở tận đáy xã hội, thì chẳng có câu nói đạo đức nào đáng giá hơn một nắm cơm cả. Ông đã lựa chọn cuộc đời của mình mà không phải đặt nó vào bàn tay của xã hội ngoài kia. Tôi có cảm tưởng như Gail đã luôn là một thực thể cô độc và lạc lõng nhất cõi đời, cho đến khi ông gặp được Dominique.

Gail yêu cô. Điều đó không ai có thể phủ nhận được. Nhưng lại một lần nữa, Gail đã chọn sai người để yêu. Tôi nghĩ, ông đã lựa chọn Dominque không chỉ vì trái tim già cỗi, mệt mỏi và đầy đau đớn của ông cuối cùng đã rung động, mà còn vì, khi nhìn thấy Dominique, ông đã cảm thấy được sự tồn tại của chính mình, và ông đã nhìn thấy chính mình. Những ước mong của Gail và Dominique giống nhau, không biết ông có nhận ra không, nhưng cách ông yêu cô cũng chính là cách mà cô yêu Roark. Gail và Dominique giống như hai nửa của một con người, một bên trái – một bên phải, do đó, họ hòa hợp với nhau một cách nhanh chóng và đáng kinh ngạc. Nhưng cũng như tôi đã nói trước đó về Dominique, hai nửa của một con người không thể yêu nhau theo cái cách mà hai con người hoàn toàn tách biệt yêu nhau. Chắc Gail cũng không hiểu tại sao ông lại yêu quý Roark, cũng như ông đã lập tức rơi vào tình yêu với Dominique, nhưng tôi thấy câu trả lời quả thực rất đơn giản – đó là vì Dominique cũng yêu Roark. Xem nào, hai nửa của một con người yêu một con người khác, điều đó thì có gì phải thắc mắc chứ, dám chắc nếu Gail là một người đàn bà thì ông cũng sẽ yêu Roark không kém gì Dominique. Cả hai người họ đều bị “dính chặt” vào với Roark ngay từ lần đầu tiên họ gặp anh, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Dominique thì là lúc ở hầm mỏ, còn Gail thì là lúc ông tìm đến anh để đặt hàng bản thiết kế đầu tiên của mình.

Khi Dominique quyết định bỏ ông ra đi, cô đã để lại nỗi đau và nỗi trống trải quá lớn trong đời Gail, và chắc chắn tâm hồn ông sẽ không bao giờ còn có thể hồi phục nữa. Lại thêm một điều bổ sung vào cột “không ưa” của tôi đối với Dominique. Nhưng khách quan mà nói, chính Gail đã chấp nhận điều đó và biết điều đó ngay từ lúc ông quyết định sẽ cầu hôn cô, mặc dù sau này, ông đã phần nào mong ước cô sẽ ở lại đến cùng, con người mà, khi đã quá quen với những điều tốt đẹp rồi, họ sẽ khao khát nhiều hơn mà quên đi điều đáng ra họ phải nhớ như tạc. Khi Dominique ra đi, tôi nghĩ Gail đã chấp nhận, dù đau đớn, nhưng ông đã chấp nhận, và ông đã chấp nhận điều đó từ rất lâu trước đó. Bởi vì, dù đau đớn, nhưng Gail vẫn phải thừa nhận một điều rằng, Dominique Francon không thể yêu ông, và sẽ không bao giờ yêu ông như cách ông muốn. Bởi Gail là tấm gương của cô, hai nửa của nhau trên đời, Gail yêu cô theo cách cô yêu Roark, chính vì thế mà cô không thể yêu lại ông. Cô chỉ có thể dựa vào Gail để thấu suốt chính mình và trở nên không sợ hãi nữa, dù đau khổ nhưng có lẽ chính Gail cũng hiểu ra, ông chỉ là kẻ phát quang những bụi tầm gai chắn lối người đàn bà ông yêu đến với người đàn ông cô yêu.

[Phim chuyển thể] Châu Hiểu Vy (Sam Sam đến đây ăn nè)

Thực ra tôi luôn cảm thấy những cô gái như Châu Hiểu Vy thật là tốt. Rất thực tế, rất mạnh mẽ, cũng rất biết yêu thương bản thân mình, rất biết lúc nào nên cứng, lúc nào nên mềm. Khi xem phim hay đọc truyện, tôi thường luôn chú ý đến tuyến nhân vật phụ, cũng thích họ hơn nhân vật chính. Bởi với tôi, nhân vật chính ấy mà, thường được ưu ái hơn, cái gì cũng tốt, đôi khi cảm thấy không thật.

Lúc xem “Sam Sam”, cảm thấy Châu Hiểu Vy thực sự không phải là cô gái thủ đoạn, mà là cô ấy rõ ràng biết đấu tranh vì mình. Rõ ràng thích Phong Đằng nhưng cũng rất biết vị trí của bản thân mình, biết rõ người đàn ông không yêu mình thì không nên vì anh ta mà tự dằn vặt hay đau khổ, tự đi tìm đến những thứ ý nghĩa khác, tự tìm vui cho mình. Trong đời người phụ nữ, không chỉ có đàn ông mới là quan trọng, chẳng phải sao?

Cũng rất biết cách nắm lấy cơ hội của mình. Lý do Châu Hiểu Vy được tuyển mộ vào tập đoàn Phong Đằng ngoài việc là do năng lực của cô ấy, còn là do cô ấy có nhóm máu hiếm, trùng với nhóm máu của em gái chủ tịch, và vô tình là người yêu của chủ tịch. Người giàu, hay nói đúng hơn là tư bản, luôn muốn dùng phương thức tinh vi nhất để bóc lột được nhiều nhất. Cho nên Châu Hiểu Vy cho Sam Sam ít máu, có thể đổi lại một sự thăng tiến trong công việc, xét về địa vị của Sam Sam trong lòng Phong Đằng, việc đó chẳng có gì xấu, chẳng khác gì đi bán máu lấy tiền ở viện huyết học, chỉ có điều, thứ Hiểu Vy đạt được ở đây là địa vị, địa vị đó sẽ cho ra tiền, địa vị đó là cứu được người có địa vị lớn nhất trong lòng sếp tổng, thế nên, điều đó tất nhiên không có gì cần phải bàn cãi.

Cũng rất biết công tư phân minh, tuyệt đối không để chuyện vì không yêu được Phong Đằng mà ảnh hưởng đến công việc. Thậm chí còn khuyên Sam Sam không nên bỏ việc chỉ vì chia tay với Phong Đằng. Đúng vậy ấy, người phụ nữ, như đã nói bên trên rồi, không chỉ có đàn ông là quan trọng. Còn công việc, bạn bè, gia đình, nhiều mối quan hệ khác. Tự vì mà làm sao mà phải vì một người đàn ông mà vứt bỏ. Công việc không tốt đã đành, đằng này lại là công việc rất tốt, rất “xịn” chứ. Trừ khi tìm được công việc tốt hơn, còn đừng bao giờ mà dại đánh đổi bát cơm của mình vì một người đàn ông. Đàn ông lúc nào cũng có thể bỏ người phụ nữ của họ mà đi, chỉ có sống bằng thực lực của bản thân, bằng tiền của bản thân, mới là cảm giác an toàn nhất.

Ngoài ra, Châu Hiểu Vy còn là cô gái rất thực tế, rất hiểu đời. Cô hiểu rõ sự đố kị trong lòng đàn bà, hiểu rõ địa vị của người đàn ông cô thích. Tôi nghĩ, người đàn bà như Hiểu Vy khi yêu một ai đó, người ấy sẽ ít khi thấy cô ghen ra mặt, nhưng có lẽ, cô sẽ biểu lộ lòng ghen của mình theo cách khác, tinh tế hơn, thông minh hơn, những cũng đủ răn đe tình địch.

Tuy nhiên, cô gái như Châu Hiểu Vy quả thực không phù hợp với Phong Đằng. Mọi người đều cho rằng Phong Đằng hoàn hảo không thiếu sót, nhưng tôi thấy Phong Đằng chẳng qua là người đàn ông đã phải gánh vác quá nhiều, có quá nhiều gánh nặng, cho nên hốt nhiên, anh ta không thể ở bên người phụ nữ sẽ khiến anh ta cảm thấy áp lực cũng như thêm gánh nặng. Người phụ nữ xuất sắc như Hiểu Vy có lẽ thích hợp để ở bên người đàn ông cá tính mềm mại hơn một chút, thích hợp để hoán cải những gã chơi bời, và thích hợp để ở bên một người đàn ông cũng xuất sắc nhưng không có quá nhiều gánh nặng, đủ bao dung và ấm áp để bao bọc và chống đỡ cho cô ấy cả đời.