Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ – hành trình tìm kiếm chính mình của những đứa trẻ bị tổn thương

Ngày đầu tiên của năm 2022, tôi đọc Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ của Tiến sỹ (TS.) Đặng Hoàng Giang và ở mỗi một chương, tôi cóp nhặt một mảnh ghép để kiến tạo nên hình hài của chính mình. Cuốn sách tập hợp những ghi chép của Đặng Hoàng Giang về những người trẻ ở độ tuổi trên dưới hai mươi, độ tuổi mà vừa bước qua tuổi thơ nhưng chưa đến trưởng thành, vì thế ông gọi đây là độ tuổi “hậu tuổi thơ”, cùng với những dẫn chứng từ các nghiên cứu tâm lý học để cố gắng đem đến những góc nhìn đầy nhân văn, thấu hiểu và thấu cảm đối với những người trẻ hoang mang, lạc lõng, bơ vơ trong dòng đời và hành trình kiếm tìm bản thân.

Những người trẻ cô độc

silhouette of a woman with pink and purple sky
“Khi không được yêu thương thì người ta cũng không quen với việc yêu thương người khác”. Ảnh: Unsplash.com

Từ “cô độc” luôn mang một sắc thái nặng nề và ảm đạm hơn “cô đơn”, nó gợi nhắc cho người ta đến cảm giác hoang hoải, bơ phờ như sau một cuộc chạy marathon mà không có ai chìa tay ra đưa cho một chai nước hay vỗ vai động viên, u ám và trống rỗng như trong một cái hố đen không thấy điểm bắt đầu và kết thúc, cũng không nhìn thấy cả bàn tay mình đang giơ lên. Những đứa trẻ, người trẻ trong Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ đều ở trạng thái cô độc như thế, cô độc trong chính gia đình mình, trong vòng tròn xã hội của mình, cô độc ở tận sâu tâm hồn, cô độc trong tình yêu thương (hay những nhân danh tình yêu thương). Thật buồn đau khi nghe một cô gái mới mười tám tuổi thốt lên rằng “Khi không được yêu thương thì người ta cũng không quen với việc yêu thương người khác”, nỗi buồn không chỉ là thoảng qua kiểu trùng xuống một chút nhưng chỉ cần cái chép miệng, thở dài là có thể qua đi, nỗi buồn giống như vũng nước đọng trên lòng đường, rồi cũng sẽ ngấm xuống và khô dần nhưng đã kịp ảnh hưởng lâu dài đến vùng đất phía dưới. Những bậc phụ huynh – là sản phẩm của một thời quá vãng, cũng là nạn nhân của những tổn thương, đớn đau mà họ chưa kịp nhận ra hay không muốn nhận ra, trở thành những người đi làm tổn thương đến chính con cái mình. Nỗi đau thành sẹo trở thành một nỗi ám ảnh, những đứa trẻ không được yêu thương trở nên không quen với việc yêu thương người khác.

Những mái ấm lạnh lẽo

Trong suốt hành trình của cuốn sách, nhiều lần ta sẽ không khỏi ngập ngừng và tự hỏi, Liệu rằng ta có thể trách cứ những bậc cha mẹ ấy? hay Có trách thì trách đến đâu là đủ? Điều nhân văn mà tác giả đưa được vào cuốn sách của ông là dù có đau đớn, tổn thương, nhức buốt đến tận tâm can, dù cho những tâm hồn bị tổn thương mãi mãi, bị hủy hoại vì chính người thân yêu của mình, thì đến cùng những đứa trẻ vẫn thổn thức tình yêu và tình thương với chính những người đã khiến chúng tổn thương. Tình yêu con cái với cha mẹ là một lẽ tự nhiên như vạn vật hữu sinh trên cõi đời này. Nhưng những đòn roi, chửi rủa, người mẹ dùng thắt lưng thắt cổ con gái mình, người mẹ chửi con mình là con chó, con đĩ, người cha thờ ơ, lạnh nhạt và vô trách nhiệm,…đã hủy hoại những tâm hồn ấy vĩnh viễn. Đó là khi tình yêu cũng không cứu rỗi nổi con người, không một sự bù đắp nào khỏa lấp được nữa cho những tháng năm đã mất, những phần đời đã bị hủy hoại. Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ nỗ lực hướng đến nhân bản, đã cố gắng bóc tách và gợi mở trái tim những người cha người mẹ tưởng như lạnh lẽo ấy để ta thấy rằng sâu bên trong những người gây ra khổ đau cho người khác cũng là một trái tim và tâm hồn vằn vện những vết sẹo. Ta trách cứ họ một nhưng cũng phải thương họ một, thương cho những con người chưa từng được yêu thương, chưa từng được cứu rỗi khỏi hố đen địa ngục của chính mình.

Thứ tha và chữa lành

person with band aid on middle finger
“mỗi vết thương đều cần được chữa lành, để nó không còn gây cho người ta những đớn đau, nhức buốt trong tâm hồn.”. Ảnh: Unsplash.com

Cuộc hành trình nào rồi cũng có điểm kết thúc. Con đường dù tăm tối đến đâu thì cũng sẽ đến lúc nhìn thấy tia sáng cuối đường. Sau tất cả những tổn thương và đớn đau, người ta thường lựa chọn thứ tha, dù khó khăn. Thứ tha không phải là quên đi những nỗi đau, là coi như không có chuyện gì, thứ tha là để lòng thêm an bình và để cho những nỗi đau được cởi mở, những nút thắt được tháo gỡ, để rồi từ đó, họ an tâm bước tiếp trên hành trình đầy hy vọng đến với sự chữa lành. Hành trình này hẳn cũng không dễ chịu gì hơn, nhưng kết quả của nó thì luôn đáng giá. Cô gái cô độc tìm thấy những người sẵn sàng lắng nghe cô không phán xét. Một người mẹ đã hiểu con mình và cũng được chữa lành luôn cho cả chính mình. Một cậu con trai cuối cùng đã lựa chọn chụp cùng ba mình một bộ ảnh và nói với ông về những nỗi đau của cậu do ông gây ra. Thứ tha hay không là lựa chọn của mỗi người, không ai dám nói rằng tha thứ là tốt hơn hay không tha thứ là tệ hơn, nhưng mỗi vết thương đều cần được chữa lành, để nó không còn gây cho người ta những đớn đau, nhức buốt trong tâm hồn. Mong rằng mỗi một con người trong cuốn sách này và trong cuộc đời này rồi đây sẽ tìm được những bình yên trong lòng.

Phân tích của một nhà khoa học

Điều khiến Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ khác biệt với những cuốn sách về tâm lý khác là nó không hướng đến sự tích cực ngạo ngược và giả tạo, nó không dùng thuần túy những quan sát cá nhân và võ đoán để dễ dàng nói về ai đó, nó cũng không sử dụng tiền đề tôn giáo và tâm linh như nhiều cuốn sách bán chạy khác trên thị trường. TS.Đặng Hoàng Giang đã viết lại những câu chuyện mà ông được lắng nghe từ người trong cuộc bằng sự thấu cảm tuyệt vời, lòng trắc ẩn và sự kiên nhẫn vô cùng, và ông phân tích chúng bằng kiến thức khoa học, bằng dẫn chứng có cơ sở từ các nghiên cứu tâm lý học nhưng không khô cứng và lạnh lùng.

Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ là một cuốn sách đẹp về nỗi đau. Nó mô tả nỗi đau trần trụi nhưng không thô bạo, nó ân cần và dịu dàng với những tâm hồn chằng chịt vết thương và những trái tim đã bị hủy hoại, nó chứa đựng sự thấu cảm và nhạy cảm sâu sắc với con người. Đồng thời, nó vẫn mang tinh thần khoa học, vẫn đề cao sự thật và dùng khoa học, sự thật để cắt nghĩa nỗi đau, để kêu gọi người ta thấu cảm với những nỗi đau và không phán xét. Một cuốn sách thường thức vừa nhân văn với con người vừa ngợi ca vẻ đẹp của khoa học.

[Review cuốn chiếu] Tâm lý học đám đông – Gustav Le Bon

pic-Servi_635804600780767134_HasThumb

“Tâm lý học đám đông” là một tác phẩm quan trọng của không chỉ Lebon mà còn của ngành khoa học xã hội thế giới. Đây là một tác phẩm ấn chứa nhiều điều thú vị về cách vận hành của tâm lý đám đông, tầm ảnh hưởng của đám đông và tâm lý của họ lên những cuộc đại biến cũng như từng thay đổi nhỏ nhất của nhân loại. Cuốn sách này được chia thành ba quyển: Quyển 1 về tâm hồn của đám đông, quyển 2 về quan điểm của đám đông, và quyển 3 là phân loại các loại đám đông. Tôi nghĩ, sở dĩ tác giả chia cuốn sách thành 3 phần là bởi đám đông cũng giống như một cá thể hoàn chỉnh chăng? Một cá thể có tâm hồn – tức là cảm tính trước hết, nhưng để duy trì sự tinh tường của bản thân hay biến mình thành kẻ mông muội thì cái đó lại cần đến sự quyết định của lý trí – mà lý trí là tập hợp của rất nhiều những quan điểm khác nhau để giữ cho một cá thể giữ vững duy lý của chính mình mà không bị chi phối nhiều bởi cảm xúc, đến cuối cùng, cá thể đó khi đã có đủ tâm hồn và lý trí sẽ hình thành một cá thể hoàn chỉnh, và khi đó, người ta mới có thể nhìn toàn diện vào cá thể và chia ra thành các loại khác nhau. Đám đông cũng như vậy.

Ở phần đám động dễ bị ám thị và cả tin, tôi đã thực hiện một số case study nho nhỏ để tự mình kiểm chứng các luận điểm Le Bon đưa ra trong phần này.

Case study 1

“Khuyến học” của Fukuzawa Yukichi hay là sự mở mang về vai trò của “thực học”

“Khuyến học” của Fukuzawa Yukichi là một cuốn sách đặc sệt tinh thần và tư tưởng Nhật Bản hiện đại, được viết ra bởi một học giả người Nhật Bản, nói về xã hội và con người Nhật Bản, và được viết ra từ tận thế kỉ thứ XIX, nhưng khi cầm trên tay cuốn sách và đọc rồi thấm lấy từng dòng chữ tác giả viết trong sách, tôi có cảm tưởng như Yukichi đang viết về chính Việt Nam của tôi, về chính xã hội và con người Việt Nam hiện tại – tại thế kỉ XXI này.

Vấn đề được tác giả đề cập đến xuyên suốt trong tác phẩm là vấn đề – THỰC HỌC, lấy học vấn làm trung tâm và cụ thể là vấn đề “Thực học”, từ đó đưa ra những quan điểm về đạo đức, xã hội, pháp luật, tư duy, quan hệ giữa người với người hay là vai trò của tầng lớp trí thức trong xã hội. Mặc dù vẫn có những tư tưởng không phù hợp với hiện tại, vì đây là cuốn sách đã được viết từ thế kỉ cũ, nhưng về bình diện chung và trên mọi khía cạnh mà cuốn sách đề cập đến, tính thời sự và tính mới mẻ của nó vẫn còn rất lớn, rất sâu rộng và sâu sắc.

Ngoài ra, ở “Khuyến học”, tác giả còn đưa cho ra một hình dung bao quát và sinh động về một đất nước Nhật Bản ở thời kì đó – phong kiến, lạc hậu, tư tưởng thuần Nho học, mà cũng chính nhờ thế, ta mới có thể hiểu hết được sự “thần kì” trong sự phát triển và đi lên của nhà nước Nhật Bản hiện đại.

Yukichi phải nói là một học giả có tư tưởng Tây phương và hết sức cấp tiến, điển hình ở việc ngay từ đầu cuốn sách ông đã đề cập đến vấn đề “bình đẳng” giữa con người với con người trong xã hội, giữa đàn ông với phụ nữ – một vấn đề mà sự bất bình đẳng của nó được thể hiện rất rõ ràng trong xã hội cũ, ngay tại thời điểm đó, Yukichi đã đặt lại khái niệm bình đẳng trong xã hội và đề cao vai trò của học vấn, ông cho rằng sự bình đẳng không phải là sự cào bằng giữa các cá nhân mà là sự công bằng giữa quyền lợi và nghĩa vụ của mỗi người, ai bỏ ra nhiều sẽ nhận lại được nhiều và ai bỏ ra ít thì sẽ nhận lại được ít, mỗi cá nhân và tổ chức trong xã hội là những nhiệm vụ và nghĩa vụ riêng cần thực hiện và không ai xâm phạm đến quyền lợi của ai. Một tư tưởng hoàn toàn hiện đại mà có thể nhìn thấy rõ ràng nhất trong xã hội hiện nay. Ngoài ra, ông cũng đặt lại khái niệm “học vấn”, đề cao tinh thần học hỏi và sự tự học, cho rằng đó là cái “đinh” nhất của việc học, bài bác những cách học cổ hủ của Nho học và đề cao học vấn đích thực. Ông còn nêu rõ ra vai trò của học vấn khi cho rằng học vấn mới chính là chìa khóa để định hình xã hội chứ không phải việc phân chia các giai tầng như trong xã hội cũ.

Ngoài ra, mặc dù là một người rất ngưỡng mộ văn hóa phương Tây nhưng tác giả cũng đồng thời là người rất coi trọng văn hóa truyền thống của dân tộc, điển hình ở việc ông đã viết trong Phần mười sáu của cuốn sách về việc học hỏi phương Tây rằng việc học hỏi cần phải có chọn lọc, đó là quá trình tiếp thu tinh hoa rồi biến thành của mình chứ không phải quá trình bão hòa nền văn hóa dân tộc, ông đã liên tục nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại về việc không phải cái gì của Tây cũng tốt hơn của Ta, và rằng văn hóa dân tộc cần được đề cao, gìn giữ, phê phán thói sính Tây của các nhà khai hóa và lối hành văn sính Anh ngữ của những người trẻ. Mỗi một vấn đề đều được tác giả trình bày một cách súc tích với ngôn từ dễ hiểu nhất, nhưng đều để lại thật nhiều suy ngẫm trong lòng người đọc.

Sẽ có nhiều người khi đọc “Khuyến học” thì cảm thấy nhàm chán và giáo điều vì trong đó viết toàn những chuyện họ đã biết và thậm chí là đã hiểu, tuy nhiên hãy đặt mình vào trong bối cảnh của tác phẩm, khi đó mới có thể thấy rõ được hiệu ứng về cảm xúc, tư duy và tinh thần tác phẩm mang đến mạnh mẽ thế nào. Và đặt trong bối cảnh của Việt Nam hiện đại, mặc dù Việt Nam đã thoát phong kiến từ rất lâu rồi, nhưng về mặt bằng chung, xã hội Việt Nam hiện đại đang gặp những vấn đề chẳng khác nào xã hội Nhật Bản mà Yukichi đã đề cập đến vào thời kì đó, những vấn đề của các nhà trí thức, các vấn đề của xã hội, các vấn đề của người dân với chính phủ,…dường như ta đều có thể tìm thấy trong tác phẩm này. Thật không phóng đại chút nào khi nói rằng “Khuyến học” chính là tác phẩm đã làm thay đổi bộ mặt đất nước Nhật Bản và có ảnh hưởng sâu rộng nhất đến tư tưởng của các nhà giáo dục sau này. Tôi thực sự hi vọng mọi người dân Việt Nam có thể đọc được tác phẩm này, bởi biết đâu đến khi đó, Việt Nam chúng ta cũng có thể trở thành một điều “thần kì” tiếp theo của Châu Á này.

Xúc xắc tình yêu & London ngày nắng hạ – Emily Giffin

Hiếm khi nào tôi viết hai cuốn sách chung với nhau cho dù chúng có là một cặp đôi đi nữa, nhưng với “Xúc xắc tình yêu” và “London ngày nắng hạ” của Emili Giffin thì tôi thực sự không tìm được cách nào để tách hai cuốn sách này ra khỏi nhau, bởi cặp đôi này là một sự kết hợp quá hoàn hảo, cuốn sách sau là sự hoàn thiện, bổ sung hoàn hảo cho cuốn sách trước, hai cuốn sách nói về một cuộc hành trình dài của con người để hiểu được con người thật của mình, rồi mới đến hiểu được ý nghĩa chân chính của tình bạn và tình yêu.

Mặc dù mỗi cuốn sách đề cập đến những nhân vật khác nhau, nhưng với tôi, nhân vật trung tâm, xuyên suốt cả hai cuốn sách là Darcy. Ở “Xúc xắc tình yêu”, Darcy gần đến ngày cưới phát hiện ra chồng sắp cưới và bạn thân mình có quan hệ với nhau, là một người phụ nữ thì ở trong trường hợp ấy có ai lại không đau đớn, có ai lại không giận dữ, oán hận, có ai lại không muốn chồm lên nắm tóc chồng sắp cưới và cái đứa bạn phản trắc cướp chồng bạn mà cho chúng một trận chứ, và tất nhiên đó cũng chính xác là phản ứng của Darcy. Nhưng nếu ở “Xúc xắc tình yêu”, dù rất thông cảm với Darcy, nhưng tôi vẫn cảm thấy việc Rachel và Dex có thể đến với nhau đó hóa ra lại là chuyện đúng hơn hẳn việc Darcy cưới Dex, bởi vì tôi luôn cảm thấy tình cảm Dex dành cho Rachel từ buổi đầu họ gặp gỡ tại trường Luật, nhưng Rachel, dù yêu anh, nhưng lại quá nhút nhát để mà thừa nhận, hơn nữa một Rachel đã luôn quen làm cái bóng của Darcy thì chắc chắn theo bản năng cô sẽ rút lui khi biết Darcy cũng thích Dex và hiểu được không người đàn ông nào thoát khỏi sự quyến rũ của Darcy. Ở đây, tôi không biết là Rachel coi trọng Darcy quá mức mà hạ thấp bản thân mình hay cô ấy thực sự đã nghĩ sai về tình cảm, nhưng dù thế nào, ở ngay lần đầu tiên, cả Darcy, Rachel và Dex đều đã sai lầm, sai lầm dẫn đến mối quan hệ ngoài nóng trong lạnh kéo dài bảy năm giữa Dex và Darcy, sai lầm dẫn đến sự lỡ làng bằng ấy thời gian giữa Dex và Rachel. Thêm nữa, bằng cách nào đó, tôi vẫn luôn cảm thấy Darcy thực ra không phải là một cô gái đáng thương trong mối quan hệ đó, bởi chính bản thân cô cũng lựa chọn lừa dối Dex khi quan hệ với Marcus ngay từ đầu. Cả Dex và Darcy dường như đều lờ mờ nhận thấy được sự bất ổn trong mối quan hệ của mình nhưng không ai dám thừa nhận điều đó, để rồi cả hai đều lao vào những mối quan hệ nguy hiểm mà trong thâm tâm họ hiểu rõ hơn ai hết là nếu như bị phát hiện, cả hai sẽ chẳng còn con đường nào khác ngoài việc đường ai nấy đi. Phần tính cách phù phiếm, ganh đua, ưa xa hoa của Darcy còn được khắc họa rõ hơn nữa trong “London ngày nắng hạ” khi suốt đoạn đầu của cuốn sách, cô vẫn không thể thôi ám ảnh với Dex và Rachel, vẫn luôn tự coi mình là nạn nhân mà không nhận thấy nỗi trống rỗng sâu sắc trong con người mình, cố chấp không thừa nhận sự nông cạn của mình, cho đến khi cô đưa ra một quyết định làm thay đổi cuộc đời mình mãi mãi – đó là đến London thăm Ethan. Continue reading “Xúc xắc tình yêu & London ngày nắng hạ – Emily Giffin”

Giết con chim nhại – Harper Lee

Có khi nào bạn cảm thấy bị mắc kẹt trong những  thứ chuẩn mực kép đầy rẫy của những người xung quanh, cảm thấy tất cả những người mình quen biết đều đạo đức giả và cảm thấy không còn nên biết tin vào điều gì mới là đúng? Tôi cũng từng như thế, và thậm chí đến giờ vẫn như thế, nhưng tại thời điểm rơi vào cái trạng thái hoang mang đó, tôi quyết định đọc “Giết con chim nhại” của Harper Lee lần đầu tiên. Thú thực là hồi trước tôi từng có ý định đọc cuốn sách này chỉ vì…hợp thời, tức là với một đứa thích đọc sách như thế thì ắt hẳn không thể nào chưa đọc một cuốn sách kinh điển như “Giết con chim nhại”, đó là lần duy nhất tôi mắc cái “bệnh” mà trước giờ chính mình rất ghét như thế, nhưng chính thế lại là một cơ may đưa tôi đến với cuốn sách tuyệt vời này.  Continue reading “Giết con chim nhại – Harper Lee”