Trung Đông là gì ư?
Trung Đông đối với tôi là rất nhiều khía cạnh, rất nhiều mảng màu, giống như chiếc kính vạn hoa đủ màu bằng nhựa mà ngày nhỏ tôi vẫn thường được mua cho mỗi dịp Trung thu về. Bắt đầu từ những mảng màu sặc sỡ của đền đài, cung điện, những đêm Ả Rập huyền bí, trong chiều sâu văn hóa, sự bí ẩn, nơi có ông hoàng ác độc ở thành Bagdah đã được cảm hóa bởi nàng Scheherazade xinh đẹp bằng ngàn lẻ một câu chuyện kể hàng đêm đã làm mê mẩn tôi suốt những ngày thơ ấu. Cho đến những câu chuyện lịch sử, những cuốn phim Thổ làm về Đế chế Ottoman hùng mạnh, từng xứng bá trên địa cầu và là nỗi khiếp sợ của toàn cõi châu Âu, châu Á và cả châu Phi. Sau này, cứ như thể nhìn thấu suốt những bất an trong quãng đường trưởng thành của tôi, số phận lần nữa đưa tôi gặp Trung Đông trong những tin tức kinh hoàng về khủng bố, về giết chóc, những câu chuyện về thế giới huyền bí năm xưa bị thay thế bằng những tin tức rùng rợn, niềm tin bị thử thách đến tận cùng, những mơ mộng tươi đẹp của thuở ấu thơ bị đập tan tành, sự mơ mộng bị thay thế bởi nỗi sợ, hàng loạt câu hỏi diễn ra trong tôi trong sự hoang mang tột độ đòi hỏi phải đi tìm bằng được câu trả lời cho thực xác đáng.
Nếu ai đã từng đọc “Tôi là một con lừa” của Nguyễn Phương Mai và thấy rằng mình cần phải thay đổi, thấy rằng tác giả đã dẫn mình đi qua hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, đập tan hàng loạt định kiến bên trong mình, thì với “Con đường Hồi giáo” sẽ là một trải nghiệm hoàn toàn khác hẳn – hoàn toàn không định kiến, rộng mở hơn rất nhiều, thấu suốt và sâu sắc hơn rất nhiều, đòi hỏi tất cả chúng ta phải cởi bỏ hoàn toàn những tư duy thâm căn cố đế trong đầu mình để cùng tác giả bước trên một hành trình mới – khám phá Trung Đông nhiều ẩn ức.
Đầu tiên, tôi phải nói rằng tôi ngưỡng mộ tác giả – vì sự dũng cảm của chị, vì tinh thần trân trọng tri thức hết sức đáng quý và đầy kiên định của chị, mà ta có thể thấy ngay ở đoạn đầu của cuốn sách, trong thái độ gay gắt chị dành cho kẻ đáng ghét chẳng những đã không hiểu được niềm vui khám phá và tiếp nhận tri thức, mà còn chẳng hiểu cái quái gì về cuộc đời hết.
Một thương nhân tầm thường như George không thể tiêu thụ được cái sự thật là một cô-gái-Việt-Nam (rất không liên quan!) đã lao động cực nhọc suốt gần một năm qua, không mua một xu quần áo mới, trở thành kẻ bủn xỉn vắt cổ chày ra nước để dành tiền cho một chuyến đi nhiều hiểm nguy hơn vui thú, một chuyến đi không hề liên quan gì đến niềm tin tôn giáo của cá nhân cô ấy, cũng không phải do sự đồng thuận văn hóa, hoặc thậm chí cũng chẳng phải là đòi hỏi công việc. Một chuyến đi chỉ đơn thuần với một mục đích để hiểu biết, và để chia sẻ sự hiểu biết ấy đến mọi người.
Nguyễn Phương Mai, 2014
Chị lên đường đến Trung Đông với một trái tim trần trụi – một trái tim không vương định kiến dù bị bủa vây với biết bao tin tức tiêu cực hàng ngày, chị chỉ đơn giản là đi để trải nghiệm, để mở toang tâm trí và trái tim mình và tìm kiếm sự thật. Đây vừa là tinh thần của một nhà khoa học luôn và chỉ luôn đi tìm sự thật, chân lý trong trái tim của một kẻ phiêu lưu luôn khao khát được tới những chân trời mới, và sự kết hợp hoàn hảo của hai yếu tố này trong Nguyễn Phương Mai đã đưa chị dấn thân vào cuộc hành trình 9 tháng băng qua một nửa Trung Đông (trải dài trên 3 lục địa Á, Phi, và Âu). Chị từ chối tin vào và chịu sự dẫn dắt của truyền thông hiện đại, từ chối tin vào điều mà đám đông xung quanh chị vẫn tin – sự đi ngược lại số đông đó vốn dĩ đã là một sự dũng cảm, nhưng tôi đồ rằng chị sẽ không chấp nhận chúng ta gọi nó như vậy đâu, và chặng đường của chị qua vùng đất mà thế giới đang nhìn họ với con mắt nửa khinh bỉ nửa ngán ngẩm ấy cũng là một lựa chọn dũng cảm không kém. Nhưng cũng nhờ thế, mà con người mới được gột bỏ những điều sai lệch đã bắt rễ trong tâm trí, nhờ thế mà chúng ta mới được cùng chị bước đến Trung Đông – nơi đã từng là một trong những nền văn minh rực rỡ nhất của nhân loại, vùng đất đầy kiêu hãnh với lịch sử tiến bộ và những tư tưởng đi trước thời đại, nhưng cũng đồng thời đang bị giằng xé giữa những ẩn ức của quá khứ và hiện tại, trong xung đột của tôn giáo và đức tin, trong sự hèn hạ của những kẻ đã biến tôn giáo trở thành thứ công cụ chính trị phi nhân hòng kiểm soát con người.
Nguyễn Phương Mai thâm nhập vào đời sống của Trung Đông, sống, đi, quan sát, và cả thực hiện những nghiên cứu của riêng mình, rồi rút ra những kết luận cho riêng mình. Để rồi từ đó, rút ra những bài học quý giá về con người, về tôn giáo, về đức tin, về tự do. Nguyễn Phương Mai đặt ra nhiều câu hỏi đắt giá trong cuốn sách của mình, vừa là cho chính bản thân chị cũng vừa là cho những độc giả của mình. Chuyến đi của chị thách thức niềm tin của tất cả chúng ta, nhưng đồng thời nó cũng mang lại niềm tin cho chúng ta về lòng tốt và sự hướng thiện của con người.
“Con đường Hồi giáo” đã vượt qua khuôn khổ của một cuốn sách du ký thông thường, bởi tác giả dã không chỉ đơn thuần là kể về cuộc hành trình của mình, đi những đâu, làm những gì, sống ở đâu. Mà trong cuốn sách này, tác giả đã đi sâu hơn, làm nhiều hơn, sống gần gũi với người dân bản địa, và đi với tâm thế không phải một người khác du lịch từ phương xa tới mà là một con người đang muốn học, khẳng định, đi tìm sự thật, và bác bỏ tin đồn, đây là sự kiểm chứng của riêng tác giả với những điều mà chị còn đang nghi ngờ. Bên cạnh đó, “Con đường Hồi giáo” là một nghiên cứu để bóc tách, nghiền ngẫm, và suy tư về tôn giáo, về bản chất của tôn giáo, và về văn hóa, lịch sử Trung Đông, từ đó, là suy tư sâu xa hơn về lịch sử, về con người và vai trò của con người trong xã hội, trong vũ trụ này, và từ đó, đối sánh với chính Việt Nam – quê hương của chị, vừa để thừa nhận những điều còn chưa tốt, nhưng cũng vừa để công nhận những điều mà chúng ta có.